Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương sau
Thần soái hộ quốc

Thần soái hộ quốc

Last update: 2021-08-15

<p>Chương 1 Thần soái trở về</p>

  • Sân bay quốc tế của thành phố Lâm Hải!
  • Sân bay vốn dĩ luôn ồn ào tấp nập, hôm nay không có một bóng người qua lại, yên lặng tĩnh mịch.
  • Chỉ có hàng ngàn chiến sĩ mặc quân phục và súng đạn đang chờ đợi.
  • "Khu số một, đã sơ tán xong!"
  • "Khu số hai, đã sơ tán xong!"
  • "... "
  • Thượng tá trên vai đính ba ngôi sao - 'Cô Lang' nghe xong, thở dài một hơi.
  • "Sân bay đã được sơ tán xong, mời thần soái xuống máy bay."
  • Diệp Vô Đạo vân vê điếu xì gà trong tay, chậm rãi bước xuống từ máy bay riêng.
  • Anh mặc một chiếc áo khoác lông, tà áo đung đưa trong gió lạnh, vẻ mặt anh lạnh lùng, không giận tự uy.
  • Khí thế bá chủ thế giới khiến người ta nín thở.
  • Hàng nghìn chiến sĩ đồng loạt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
  • Đây là một truyền thuyết sống, là tín ngưỡng của họ.
  • Cô Lang tiến lên nghênh đón: "Hoan nghênh thần soái trở về!"
  • Diệp Vô Đạo lạnh lùng gật đầu.
  • Cô Lang lại cẩn thận nói: "Thần soái, người nhà của anh cử người đến gặp anh, họ đang đợi ở phòng chờ."
  • "Hình như họ muốn xin anh trở về dòng họ."
  • Diệp Vô Đạo dừng lại, nhìn về phía phòng chờ.
  • Một hàng người mặc vest đi giày da đang chờ đợi mòn mỏi trong phòng chờ.
  • Khi nhìn nhau, dãy người mặc vest đi giày da đó toàn thân run rẩy, không nhịn được quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập sự cầu xin.
  • Nếu những người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
  • Đường đường là nhà họ Diệp giàu có ở kinh đô, một tay che trời, hô mưa gọi gió, lại quỳ gối trước anh!
  • Diệp Vô Đạo hừ lạnh, suy nghĩ.
  • Mười lăm năm trước, anh vốn là cậu chủ nhà họ Diệp ở kinh đô, bị gia chủ nhà họ Diệp ép phải ngồi tù thay cho người anh sinh đôi.
  • Tất cả mọi người trong dòng họ không ai giúp anh!
  • Bao gồm cả ba mẹ anh!
  • Năm năm sau, anh ra tù rồi nhập ngũ.
  • Đồng thời, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, trở thành tổng chỉ huy ba quân quyền thế không gì sánh được, chiến thần số một thế giới!
  • Trước đây, anh nếm trải sự lạnh lẽo tột cùng của thế giới, nhà họ Diệp cũng chưa từng quan tâm đến anh một chút nào cả!
  • Bây giờ, anh quyền thế vô song, giàu có bậc nhất, nhà họ Diệp liền nhớ đến anh.
  • Thật nực cười!
  • Khuôn mặt Diệp Vô Đạo hiện lên sự trào phúng, lạnh lùng trả lời:
  • "Nói với bọn họ, mười lăm năm trước, thời khắc nhà họ Diệp để tôi ngồi tù thay anh trai thì Diệp Vô Đạo đã chết rồi."
  • "Diệp Vô Đạo của hiện tại không có quan hệ gì với nhà họ Diệp ở kinh đô cả."
  • "Sau này, đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu không thì sẽ máu chảy thành sông đấy!"
  • "Cô Lang, cậu xử lý đi, đừng ảnh hưởng đến việc đón dâu của tôi."
  • Cô Lang nhanh chóng gật đầu: "Rõ!"
  • Diệp Vô Đạo bước đến chiếc xe hoa bên cạnh.
  • Anh vuốt ve nửa miếng Ngọc Quan Âm đeo trước ngực, lửa giận dần biến mất.
  • Trong đầu anh hiện lên nguồn gốc của một nửa miếng Ngọc Quan Âm.
  • Mười năm trước, tai họa nhà tù kết thúc, không một ai trong nhà họ Diệp đến đón anh, thậm chí không hỏi han một câu nào.
  • Hoàn toàn quên mất anh.
  • Trên người anh không có một đồng nào, lang thang đầu đường xó chợ, khi sắp chết vì đói khát.
  • Trong lúc nguy nan, một cô bé đi ngang qua đã tặng cho anh một chiếc áo bông và nửa miếng Ngọc Quan Âm.
  • "Chiếc áo bông này giúp anh chống chọi với cái rét, nửa miếng Ngọc Quan Âm này đem lại vận may cho anh... còn sống tức là còn hy vọng."
  • Là cô, khiến Diệp Vô Đạo một lần nữa thắp lên hy vọng sống.
  • Càng khiến anh quyết tâm vươn lên.
  • Vì vậy, anh phấn chấn trở lại và bước vào con đường nhập ngũ.
  • Vô số lần tắm máu, cận kề cái chết, vô số lần không còn hy vọng sống, trong đầu anh luôn hiện lên bóng dáng xinh đẹp lương thiện đó.
  • Cô chính là niềm tin cố gắng sống sót, là động lực phấn đấu của anh!
  • Mới nhập ngũ năm năm, anh đã trở thành tổng chỉ huy của ba quân.
  • Vào thời điểm nước nhà gặp nạn, Diệp Vô Đạo nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn ngàn quân càn quét biên giới của chín nước, buộc chín nước phải ký hiệp định chín nước.
  • Trong năm năm, Diệp Vô Đạo không được phép đi đâu, không được phép sử dụng tiền tài và quyền lực của mình để đổi lấy việc doanh nghiệp Đại Hạ có thể cạnh tranh công bằng trên chín nước.
  • Kể từ đó, thần soái mai danh ẩn tích.
  • Chỉ là một người bình thường tên là Diệp Vô Đạo, trở lại thành phố Lâm Hải, tìm được cô gái đã tặng anh một nửa miếng Ngọc Quan Âm - Trần Nhã Chi, điên cuồng theo đuổi cô ta.
  • Mất thời gian năm năm, cuối cùng cũng có kết quả.
  • Hôm nay, là ngày lành tháng tốt anh đón Trần Nhã Chi về làm vợ.
  • Cũng là ngày hiệp nghị chín nước đến hạn.
  • Hôm qua là ngày đầu tiên anh rời khỏi thành phố Lâm Hải trong vòng năm năm, đến liên hợp quốc để chấm dứt hiệp nghị,
  • Hôm nay gấp rút quay về tham gia lễ cưới.
  • Sau đêm nay, tiền tài và quyền lực của anh sẽ tự động được khôi phục.
  • Cô Lang đưa cho Diệp Vô Đạo một tờ danh sách: "Thần soái, lễ chào mừng của anh sẽ được tổ chức vào ba ngày sau."
  • "Đây là danh sách khách mời, mời anh xem."
  • Diệp Vô Đạo liếc nhìn tờ danh sách, nói: "Gửi cho vợ chưa cưới Trần Nhã Chi của tôi ba tấm thiệp mời."
  • "Ba ngay sau, tôi phải để cô ấy biết, chồng cô ấy là thiếu soái quyền lực vô song, mà không phải là người bình thường trong mắt cô ấy!"
  • ...
  • Một tiếng sau...
  • Lễ cưới ồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói khắp nơi.
  • Các khách mời đang bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra.
  • Vừa rồi, một đội vũ trang đã gửi ba tấm thiệp mời cho gia đình Trần Nhã Chi.
  • Đó không phải là thiệp mời bình thường, mà là thiệp mời tham dự lễ chào mừng của thần soái - chiến thần trong truyền thuyết Đại Hạ.
  • Thần soái, cả thế giới có ai mà không biết chứ.
  • Quyền thế vô song, giàu có bậc nhất, là thần tượng của vô số nam nữ trẻ tuổi...
  • Những người đủ tư cách tham dự lễ chào mừng của anh không phải là quan chức cấp cao thì cũng là tài phiệt nổi danh.
  • Chỉ có một suất tham dự dành cho người bình thường!
  • Lại bị cả nhà Trần Nhã Chi giành được!
  • Đây là vinh dự không gì sánh nổi!
  • Cả nhà Trần Nhã Chi chắn chắc sẽ có thể một bước lên trời!
  • Mọi người không khỏi hâm mộ và ganh tỵ.
  • Đương nhiên, họ càng hâm mộ chú rể của ngày hôm nay - Diệp Vô Đạo.
  • Có thể lấy Trần Nhã Chi đúng lúc này, đúng là được tổ tiên phù hộ độ trì!
  • Trong phòng cô dâu, mẹ của Trần Nhã Chi - Trần Mai cầm ba tấm thiệp mời trên tay, vô cùng vui mừng.
  • "Nhã Chi, nhà mình cuối cùng cũng phất lên rồi."
  • "Ba ngày sau, khi đi dự lễ chào mừng, địa vị của chúng ta ở thành phố Lâm Hải nhất định sẽ được nâng lên cao."
  • "Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người quyền thế giàu có nịnh bợ chúng ta, chúng ta rất có thể sẽ trở thành danh gia vọng tộc!"
  • Trần Nhã Chi tràn đầy tự hào: "Đúng thế, mẹ, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của con đấy."
  • Trần Mai đột nhiên nói: "Nhã Chi, nhà mình sắp thăng quan tiến chức rồi. Tên nhóc nghèo Diệp Vô Đạo chỉ đưa có ba trăm nghìn tiền thách cưới liền muốn cưới con về, hời cho cậu ta quá."
  • "Như thế này đi, lát nữa chúng ta lại đòi thêm ba trăm nghìn tiền thách cưới nữa. Nếu như cậu ta không thể lấy ra được ba trăm nghìn thì hoàn toàn không xứng với con!"
  • Trần Nhã Chi gật đầu: "Mẹ, con nghe lời mẹ."
  • Diệp Vô Đạo nhanh chóng đến nơi.
  • Khuôn mặt anh đầy sự mong chờ, tay cầm hoa tươi đi đến phòng cô dâu.
  • "Nhã Chi, anh đến cưới em đây."
  • Nhưng mà, bầu không khí trong phòng cô dâu có chút lạnh nhạt.
  • Trần Nhã Chi không hề đón hoa cưới.
  • Diệp Vô Đạo có chút gượng gạo.
  • Mẹ Trần Nhã Chi - Trần Mai mở lời trước: "Diệp Vô Đạo, nếu hôm nay cậu muốn cưới con gái tôi thì phải đưa thêm ba trăm nghìn tiền thách cưới nữa."
  • Diệp Vô Đạo nhăn mày: "Con đã đưa cho ba mẹ ba trăm nghìn tiền thách cưới rồi mà, sao lại cần thêm ba trăm nghìn nữa?"
  • Thật lòng mà nói, đối với anh mấy trăm nghìn còn chẳng bằng một sợi lông chân.
  • Chỉ cần cô ta muốn, anh có thể cho cô ta tiền tài của cả một quốc gia!
  • Nhưng, qua nửa đêm hôm nay tài sản của anh mới được khôi phục.
  • Bây giờ, đúng là không lấy đâu ra ba trăm nghìn.
  • Trần Mai nói: "Chắc cậu đã nghe nói rồi, nhà chúng tôi nhận được thiệp mời của thần soái."
  • "Nhà chúng tôi sắp thăng quan tiến chức, sắp trở thành danh gia vọng tộc rồi."
  • Cậu chỉ đưa có ba trăm nghìn tiền thách cưới liền muốn làm con rể nhà tôi, đồn ra bên ngoài chẳng phải sẽ khiến nhà chúng tôi phải xấu hổ hay sao!"
  • Diệp Vô Đạo im lặng.
  • Vì nhận được thiệp mời của thần soái nên chê tôi làm mất mặt?
  • Thực ngại quá, tôi chính là vị thần soái đó đấy!
  • Anh lại nhìn Trần Nhã Chi: "Nhã Chi, em thấy thế nào?"
  • Trần Nhã Chi nói: "Em thấy mẹ em nói đúng."
  • "Đợi đến khi chúng em tham dự buổi lễ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người giàu có cầu hôn em."
  • "Đừng nói ba trăm nghìn, ba triệu người ta cũng đưa được. Đòi anh có ba trăm nghìn là ít rồi đấy."
  • Diệp Vô Đạo lại thở dài: "Hay là như vậy đi, chúng ta hoàn thành hôn lễ trước, đừng để khách mời đợi lâu."
  • "Sau khi lễ cưới kết thúc, đừng nói là ba trăm nghìn, ba mươi triệu anh cũng có."
  • Trần Nhã Chi tức giận lườm anh.
  • "Anh tưởng nhà tôi dễ lừa lắm à."
  • "Bớt nói mấy câu sáo rỗng đó đi."
  • "Mau đưa tiền ra đây, không có tiền thì đi vay đi mượn, không thì hôm nay không cưới nữa."
  • Diệp Vô Đạo không còn cách nào khác, đang định nói cho họ biết mình chính là thần soái, thì phù dâu Từ Linh Nhi không nhịn nổi nữa.
  • "Chi Chi, tớ thấy, hay là cậu cứ hoàn thành lễ cưới trước đã."
  • "Khách mời đều đang đợi ở ngoài rồi, nếu cứ giằng co trong lễ cưới như vậy, chẳng phải sẽ khiến họ chê cười Diệp Vô Đạo hay sao?"
  • "Sau này anh ấy làm sao ngẩng đầu trước mặt người thân bạn bè được? Sẽ bị người ta cười cả đời đấy."
  • Diệp Vô Đạo cảm ơn nhìn Từ Linh Nhi.
  • Tuy cô là phù dâu, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng dù là khuôn mặt hay thân hình đều hơn Trần Nhã Chi một bậc.
  • Lúc trước cô từng giúp anh theo đuổi Trần Nhã Chi rất nhiều lần, Diệp Vô Đạo rất có cảm tình với cô.
  • Không ngờ Trần Nhã Chi lật mặt với Từ Linh Nhi ngay tại trận.
  • Cô ta ganh tị với vẻ ngoài xinh đẹp của Từ Linh Nhi, vẫn luôn lợi dụng cô, hoàn toàn chỉ giả vờ làm chị em với cô mà thôi.
  • "Từ Linh Nhi, sao cậu lại ăn cây táo rào cây sung thế hả, cậu rốt cuộc có coi tôi là bạn không?"
  • "Nói giúp Diệp Vô Đạo thì thôi đi, ngày cưới của tôi mà cậu chẳng mang quà gì... "
  • "Phải rồi, tôi quên mất, mười năm trước cậu từng tặng tôi một nửa miếng Ngọc Quan Âm."
  • "Người chị em nghèo rớt mồng tơi như cậu, bây giờ không xứng làm bạn của tôi nữa, cầm lấy Ngọc Quan Âm của cậu rồi cút đi."
  • Trần Nhã Chi tháo Ngọc Quan Âm ra, ném cho Từ Linh Nhi.
  • Vù!
  • Diệp Vô Đạo nhìn chằm chằm nửa miếng Ngọc Quan Âm, trong đầu nổ vang.
  • Cái gì?
  • Chủ nhân của nửa miếng Ngọc Quan Âm lại là Từ Linh Nhi!
  • Người đã giúp anh năm đó không phải là Trần Nhã Chi, mà là Từ Linh Nhi!